Ước mơ, đam mê bị chôn sâu vào dĩ vãng chỉ vì cái ăn cái mặc, vì chữ nghĩa mái ấm gia đình, hơn hết là sự tự tin đã mất do bị nhiều yếu tố tác động. Vẫn tưởng tương lai sẽ là một vòng lặp, vẫn sẽ cứ thế tiếp diễn cho đến khi gặp được em, là người mở ra cánh cửa vốn đã bị chính bản thân tôi khóa chặt từ lúc bấy giờ. Tiếp theo sau đó lại là một chuỗi sự kiện liên quan giữa tôi và em, cũng là về đam mê, sự nghiệp. Vô tình có những sự so sánh, dằn vặt và đau khổ, lại phải rời xa. Liệu chia ly có phải điều tốt nhất cho cả hai?